Chương 1: Một bức thư khác
thường
Ba Thám tử trẻ. Hannibal Jones, Peter
Crentch và Bob Andy không hề chú ý đến, bởi cả 3 quen thuộc với giọng
nói ấy: đó là giọng của Râu Đen, con yểng được nuôi để lấy hên. Y hệt
như 1 con két, nó thích lập lại những gì nó được nghe.
Bà Mathilda Jones, thím của Hannibal,
liếc nhìn lồng yểng.
- Hannibal ơi! Thím gọi. Con không nên
cho con yểng của con xem nhiều phim trinh thám ở truyền hình như thế.
- Dạ, Hannibal trả lời. Thím Mathilda
ơi, cánh của này để ở đâu?
- Tất nhiên là để chung với mấy cánh cửa
kia. Này, các cậu ơi, cật lực lên đi chứ! Còn nhiều việc lắm, mà thời
gian thì qua nhanh lắm.
Có tiếng lêu, ông phát thư đến, đặt 1
cọc thư vào thùng thơ.
- Chúa ơi! Khi đó thím Mathilda chợi nhớ
ra. Hannibal ơi, chú Titus muốn con ra bưu điện gởi 1 bức thư bảo đảm,
mà thím quên nói.
Thím rút ra từ túi áo 1 bao thư hơi bị
nhăn, rồi đưa cho cháu.
- Con lấy xe đạp chạy ngay ra bưu điện! -
Thím ra lệnh. Tiền đây nè.
- Con đi, con chạy, con bay đây, thưa
thím Mathilda! - Hannibal mập đáp.
Peter và Bob sẽ làm công việc thay chỗ
con. Hai bạn ất than phiền là hơi buồn đấy.
Peter và Bob phẫn nộ nổi giận. Hannibal
leo lên xe đạp rồi biến mất. Bà Jones cười:
- Thôi, được rồi, thím thả tự do cho 2
cháu - bà nói. Hai cháu cứ vào cái đống đồ linh tinh mà chơi. Mà thím
cũng không biết hai cháu có thể làm gì trong đó.
Bằng 1 động tác, bà chỉ đống đồ phế thải che dấu xưởng sửa chữa của
Hannibal và không ai biết - bộ tham mưu của nhóm điều tra.
- Còn thím - bà Jones nói, thím phải lo
thư từ đây. Thím sẽ xem ngaỵ Có thể có thư cho Hannibal.
Hai cậu bỏ ngay công việc, không chờ
thím Mathilda nói lần thứ nhì. Bà Jones cầm lấy chồng thư từ.
- Không, - bà Jones nói, không có thư
cho Hannibal.
Bà giả bộ ra đi, nhưng 2 cậu không lầm
khi nhìn ánh mắt tinh nghịch của thím: thím Mathilda rất thích đùa.
- à! Thím vừa nói vừa đứng lại, cũng có 2
lá thư này gởi Ba Chàng Thám tử trẻ. Chắc là cái Câu lạc bộ mới của tụi
bây.
Peter cầm lấy hai phong bì, cố kiềm nỗi
xúc động, vì đây là lần đầu tiên các cậu nhận được thự Bà Jones ghé qua
phòng làm việc của chồng bà. hai bạn chạy thẳng về bộ tham mưu.
- Không được xem thư khi chưa tới chỗ
bọn mình, - Peter nói. Công việc là công việc.
- Đồng ý - Bob nói. Từ nay,mình sẽ có
thể vào sổ thư từ bọn mình nhận được. Mình đã chuẩn bị sổ rồi, chỉ còn
thiếu thư thôi.
Hai cậu luồn lách giữa các chồng vật tư
khác nhau, và đến được xưởng của Hannibal.
Xe lán biến mất dưới một đống đồ đạc
linh tinh, nên bên trong luôn luôn tối om. Peter bật điện lên, ngay sau
khi đóng cửa sập lại. sau đó 2 cậu lấy ghế ngồi và tiến hành mở thư từ
của nhóm.
- Úi chà! Peter kêu. Bức thư này của bác
Alfred Hitchcock. Bọn mình bắt đầu đọc lá thư này đi.
Bob rất mừng. Ba bạn đã làm quen với ông
Hitchcock 1 cách không bình thường lắm và ông đã hứa báo ngay cho ba
bạn biết khi nào ông nghe nói đến 1 vụ bí ẩn thích hợp để 3 bạn trổ tải.
Cho nên rất có thể là đúng như vậy.
- Trái lại - Bob nói, bọn mình phải để
dành cái hay nhất cho phần cuối. Mà mình nghĩ nên chờ Babal về, rồi hẵng
mở thư ra.
- Sao? - Peter phản đối. Sau cái cách
đối xử của cậu ấy à. Cậu đã nghe Ba bal nói lúc nãy chưa, cậu ấy muốn
bắt bọn mình làm phần công việc của cậu ấy. Mà chính cậu là lưu trữ gia,
chính cậu phải lo về thư từ.
Bob thấy lý lẽ có tính thuyết phục và
lấy dao rọc giấy mở phong bì thứ hai. Tuy nhiên, vì đã để ý nhiều điều,
Bob đề nghị.
- Trước khi đọc, bọn mình hãy thử suy
luận những gì có thể được. Babal đã dặn bọn mình phải tập suy luận mỗi
khi có dịp.
- Chưa đọc thư, làm sao mà suy luận được
cái gì? - Peter đa nghi hỏi.
Nhưng Bob đã cúi xuống xem xét phong bì
màu tím, thơm mù hoa đinh. Lá thư cũng màu tím và thơm phức, ngoài ra,
có hình hai con mèo trang trí ở phần trên cùng.
- Hừm! Bob vừa rên vừa ấn hai ngón tay
vào trán để suy nghĩ. Được, nghĩ ra rồi. Tác giả của bức thư này là 1
phụ nữ khoảng 50 tuổi. Thấp nhỏ và mập mạp. Nói chuyện nhiều. Nhuộm tóc.
Rất thích mèo. Tốt bụng, nhưng đôi khi hơi bất cẩn. Thường hay vui
tính, nhưng hiện nay đang gặp rắc rối.
Peter mở tròn mắt:
- Hả! Cậu đã nhìn thấy tất cả những điều
này mà không cần đọc nội dung à?
- Dễ ợt - Bob ung dung trả lời. à! mình
quên nói thêm là bà rất giàu có và lo làm việc từ thiện.
Peter nhíu mày cầm lấy phong bì và bức
thự dần dần nét mặt Peter sáng lên.
- Hình vẽ mèo, nên bà này thích mèo -
Peter phán. Tem bị dán xiên xẹo và thậm chí hơi bị rách: chứng tỏ tính
bất cẩn. Nhìn chung lá thư, hàng chữ viết bắt đầu đi lên phía trên, cho
thấy tính khí lạc quan; nhưng về cuối, chữ lại đi xuống nên ta có thể
kết luận rằng hiện bà đang bất hạnh...
- Đúng - Bob nói. Không có gì dễ hơn suy
luận, khi ta cố gắng áp dụng.
- Và khi ta có 1 Babal để cho ta những
bài học - Peter nói thêm. Bây giờ mình rất muốn biết cậu lấy đâu ra tuổi
tác, vòng eo, cách nói chuyện, tài sản, việc từ thiện và tóc nhuộm của
bà ấy. Nghe cậu nói y như Sherlock Holmes.
- Cậu xem này - Bob mỉm cười nói. Địa
chỉ người gởi cho ta biết bà ở Santa Monica, trong 1 khu nhà rất đắt
tiền. Mấy bà sống ở khu đó đều rất giàu có và đều lo làm việc từ thiện,
bởi vì không có chuyện gì khác để làm. Mẹ mình nói vậy đấy.
- Đồng ý - Peter đáp. Nhưng còn tuổi,
tóc và phần còn lại?
- Giấy viết thư màu tím và thơm phức,
mực viết thì màu xanh lá cây. Thường những phụ nữ có tuổi mới xài những
thứ này. Nói thật với cậu, mình có 1 bà dì, thấp nhỏ, nói chuyện nhiều,
năm mươi tuổi, nhuộm tóc, khá mập, tử tế dễ thương, dùng loại giấy viết y
hệt như vậy. Nên mình mới nghĩ rằng bà... Bob nhìn chữ ký - rằng bà
Banfry có thể giống dì Hilda của mình, về bề ngoài cũng như về tính
tình.
- Giỏi quá! Peter cười và nói. Cậu đoán
giỏi y như cậu suy luận. Bây giờ mình hãy đọc xem bà viết gì.
Rồi Peter bắt đầu đọc lớn tiếng:
"Gửi ba chàng thám tử trẻ.
Cô Waggoner, bạn tôi, ở Hollywood, đã kể về cuộc điều tra xuất sắc mà
các cậu đã tiến hành để trả cho cô ấy chú két bị thất lạc... "
Rõ ràng, bà Banfry đã nghe nói đến những
chiến công của Ba thám tử trẻ trong vụ con két cà lăm. Bob giựt lá thư
khỏi tay Peter.
- Mình phụ trách lưu trữ - Bob tuyên bố
- nên đọc thư là việc của mình, ít nhất là khi Babal vắng mặt.
Peter càu nhàu, nhưng nhượng bộ.
Bob đọc phần tiếp theo. Mà vụ này rất
đơn giản. Bà Banfry có con mèo giống Abyssinie, tên là Sphinx, mà bà rất
yêu quý. Từ 1 tuần nay, con mèo đã bị mất tích, và cảnh sát không tìm
ra được nó. Các lần thông báo trong báo chí địa phương cũng không có kết
quả. Bà Banfry chỉ còn biết cầu cứu ba thám tử trẻ, và ba cậu đã trả
lại được con két cưng cho cô Waggoner.
- Tốt lắm - Peter nói. Một con mèo mất
tích. Đây có vẻ là 1 vụ án nhỏ hiền lành, hợp lý, không có rủi ro cho
bọn mình. Mình sẽ điện thoại ngay cho bà Banfry để báo bà biết là bọn
mình đồng ý.
- Khoan đã!... Bob trả lời và giữ lại
cánh tay của bạn đang đưa về máy điện thoại. Bọn mình chưa đọc thư của
bác Hitchcock.
- Đúng, Peter thừa nhận.
Bob rọc phong bì ra, rút 1 lá thư viết
trên loại giấy sang trọng, có khắc tên Alfred Hitchcock. Sau khi đọc lớn
những từ đầu tiên, lưu trữ viên không kiềm chế nổi và im lặng đọc thật
nhanh phần còn lại. Khi đọc xong, nét mặt Bob vô cùng ngạc nhiên.
- Peter ơi, cậu tự đọc lấy đi. Nếu
không, cậu sẽ không tin.
Hết sức tò mò, Peter chụp lấy lá thư và
đến lượt cậu đọc. Đọc xong, Peter ngước cặp mắt ngạc nhiên tột độ nhìn
Bob.
- Úi chà! Peter khẽ nói. Làm sao 1 cái
xác ướp 3000 năm tuổi lại có thể bắt đầu kể chuyện đời mình?