Tôi là kẻ đã “giết chết” đứa con trai
duy nhất của mình, dù rằng bây giờ nó vẫn sống – sống như những người
đàn ông khác. Nhưng sự thật thì tôi đã làm hại nó và biến nó trở thành
một con người như hôm nay. Vâng, nó căm thù phụ nữ, nó ghét tất cả những
người phụ nữ và sự thật thì cuộc hôn nhân của nó đã tan vỡ, đứa con gái
nhỏ nó cũng theo mẹ. Chỉ còn lại mình nó và tôi. Hai bố con tôi sống
như hai cái bóng: cô đơn – lạnh lùng – hận thù và đau khổ!
Nhiều lúc tôi muốn nhanh chóng từ giã
cõi đời này để khỏi phải chứng kiến sự đau khổ của hai bố con tôi. Nhân
quả đến thật nhanh với tôi, năm nay tôi đã ngoài 70 tuổi và tội ác của
tôi cũng chỉ cách đây chưa đầy 30 năm. Hồi ấy tôi là một cán bộ nông
nghiệp huyện, tôi cũng sống như bao người khác: giản dị, chân thành và
chăm chỉ. Rồi tôi lấy vợ - một cô gái nết na, dịu dàng và rất duyên.
Chúng tôi cưới nhau được hai năm thì sinh được cậu con trai bây giờ. Hồi
ấy công chức nhà nước sống rất vất vả, lương không đủ chi tiêu nên vợ
chồng tôi ngoài giờ ở cơ quan cũng tranh thủ làm thêm nhiều việc. Tôi có
chuyên môn nông nghiệp nên thuê một cái đầm thả cá, nuôi tôm. Công việc
này mất rất nhiều thời gian, lại phải trông coi liên tục nên tôi dựng
cái lán nhỏ và thường xuyên ngủ ở đó.
Vợ tôi làm việc ở văn phòng, tiếp xúc
với nhiều người, lại duyên dáng nên hay bị đàn ông trêu chọc. Ban đầu họ
chỉ gán ghép cho vui, lấy câu chuyện làm quà cho những ngày đói kém ấy.
Tôi thì cũng chẳng mấy khi để ý vì công việc bận rộn. Nhưng rồi lời ong
tiếng ve, vợ lại duyên thầm, chồng hay vắng buổi đêm nên tôi cũng hơi
ái ngại. Thỉnh thoảng tôi vẫn đột xuất từ đầm cá về buổi đêm, nhưng
chẳng thấy chuyện gì, vợ con tôi vẫn sống yên bình ở khu tập thể của ủy
ban.
Một lần trong đợt tổng kết liên hoan
cuối năm, tay chánh văn phòng ủy ban ngà ngà hơi rượu đã trêu chọc tôi
rằng, vợ duyên dáng thế cứ để ngủ một mình không sợ nó buồn à, nếu bận
quá thì tớ xuống ngủ giúp cho, nhà tớ gần đây mà. Hắn say rượu, lại là
thủ trưởng của vợ nên tôi không dám giận, nhưng bực tức trong lòng. Mới
lại tôi cũng nghe phong thanh rằng, vợ tôi hay làm việc muộn ở văn
phòng, tôi gặng hỏi thì cô ấy bảo nhiều lúc phải ở lại làm việc vì quá
nhiều văn bản cần đánh máy (thời ấy chỉ có máy gõ chữ thủ công nên rất
vất vả), còn anh chánh văn phòng cũng ở lại để đọc tài liệu. Tôi có ấm
ức, nghi ngại nhưng vẫn tin vợ mình nên cũng quên chuyện này.
Rồi đến một đêm mùa đông, tôi ngủ ngoài
lều bỗng nhớ vợ con nên khá khuya mà vẫn mò về nhà. Tôi gõ cửa mãi không
thấy vợ ra, đành đi loanh quanh thì thấy văn phòng của ủy ban vẫn sáng
điện và có tiếng người. Trời lạnh, lại khuya nên tiếng trò chuyện ấy tôi
biết là vợ mình. Tôi rón rén đến bên cửa sổ thì thấy vợ tôi đang soạn
văn bản, còn tay chánh văn phòng thì ngồi ngay bên cạnh, đọc gì đó cho
vợ tôi. Thỉnh thoảng họ có cười rinh rích với nhau gì đó. Máu ghen bốc
lên, tôi định xông vào nhưng trấn tĩnh kịp, tôi muốn tận mắt chứng kiến
đôi dâm phụ này nên nấp kín theo dõi. Tôi thấy rõ tay của gã kia khoác
qua ghế vợ tôi ngồi, thỉnh thoảng hắn xoa xoa bờ vai vợ tôi, miệng cười
cười trông rất đểu. Còn vợ tôi thì cứ mải đánh máy nên không phản ứng
gì. Mãi rồi họ cũng xong việc, vợ tôi đứng dậy hình như muốn ra về, cái
gã đểu ấy bắt đầu quàng tay qua vai vợ tôi, rồi tán tỉnh: “Ở lại với anh
nhé”. Vợ tôi gỡ tay hắn ra mặt bừng đỏ, còn hắn thì vẫn cứ ôm lấy vợ
tôi
Đứa
con tôi sống lạnh lùng và luôn căm ghét đàn bà. Đến khi lấy vợ, nếu
thấy điều gì chướng tai nó đánh vợ liền (Ảnh minh họa)Lúc này tôi nổi giận thật sự, đạp cửa
xông vào và đánh đấm một trận. Câu chuyện đánh ghen của tôi ầm ĩ khắp ủy
ban. Tôi viết đơn ly dị vợ và không thèm nghe cô ấy giải thích. Tôi chỉ
nhớ vợ tôi khóc rất nhiều, cô ấy xin tôi tha thứ và rằng, không hề có
tình ý gì với gã đó, cũng chưa bao giờ hủ hóa với hắn, chỉ bị hắn lợi
dụng lúc làm việc ở cơ quan. Tôi không nghe. Tôi uất hận! Tôi thấy mình
thiệt thòi, ngu ngốc, suốt ngày làm việc quần quật, ngủ lang ở cái lều
lạnh cóng. Còn vợ thì hú hí với thằng mất dạy, bỏ con một mình trong đêm
tối. Tôi quyết ly dị và đòi bằng được việc nuôi con. Ban đầu cô ấy
không đồng ý, nhưng tôi dứt khoát bế con đi.
Chuyện bị chồng đánh ghen làm vợ tôi
không thể công tác ở ủy ban được nữa. Cô ấy xin chuyển đi chỗ khác và
khóc hết nước mắt vì bị tôi bắt mất con. Tôi đưa con ra ngoài đầm sống.
Cũng những năm đó, thời kỳ bao cấp bắt đầu suy tàn. Hàng hóa trở nên
càng hiếm hoi hơn, cái đầm của tôi năm đó lại được mùa. Tôi bán cá, bán
tôm và nhanh có tiền. Tôi xây nhà, sắm sửa nhiều thứ. Nhưng trong lòng
tôi vẫn hận vợ vô cùng, tôi cũng không yêu được ai nữa, đành dành hết
tình cảm cho cậu con trai. Đêm đêm tôi kể cho nó nghe những câu chuyện,
vì còn bé nên thỉnh thoảng nó đòi mẹ. Tôi bèn kể về mẹ nó như một con
quái vậy, một bà mẹ độc ác, bỏ con một mình để con ngáo ộp bắt đi. Tôi
tìm mọi cách bóp méo hình ảnh người mẹ trong cái đầu non nớt của nó.
Trong những lúc kể chuyện cho con, lúc
nào tôi cũng mua thật nhiều kẹo mút dỗ dành nó. Tôi hận vợ nên trút tất
cả vào câu chuyện để hả lòng mình. Dần dần đứa con trai của tôi cũng
không đòi mẹ nữa, nó rất sợ khi tôi nhắc đến tên mẹ - cái người đàn bà
độc ác, bỏ con lúc đêm tối để đi ngủ với trai. Một lần vợ tôi xuống thăm
nó, vừa nhìn thấy mẹ, nó đã khóc ré lên, nhất định không cho mẹ nó bế,
nó chạy vào trong buồng, nó chạy đến bên tôi run rẩy. Vợ tôi khóc ròng
rã nhiều ngày, van xin tôi đừng làm thế, nhưng lúc ấy lòng hận thù của
tôi càng dữ dội, tôi hỉ hả với đau khổ của cô ấy, tôi sung sướng khi
thấy con trai không chịu nhận mẹ. Tôi hoàn toàn mất trí!
Vợ tôi hết van xin tôi, lại van xin con
trai, van xin họ hàng để cô ấy gần con nhưng tất cả đều hành động như
tôi. Họ hàng nhà tôi vẫn căm ghét cô ấy vì họ tin cô ấy phản bội tôi.
Các em tôi, thầy mẹ tôi đều gọi vợ tôi là con đĩ, con yêu tinh, bỏ con
giữa đêm tối đi ngủ với giai. Tất cả mọi người đều chống lại cô ấy và
thằng con trai tôi cũng vậy. Nó rất giận dữ mỗi khi nhìn thấy mẹ, nó cầm
đá ném mẹ xua đuổi. Cuối cùng vợ tôi đành ôm hận chuyển vào Nam sinh
sống.
Thằng con tôi lớn dần, nó thiếu sự yêu
thương của mẹ, lại bị tôi nhồi nhét nhiều ký ức kinh hoàng về mẹ nên nó
trở nên lỳ lợm. Nó rất ghét con gái, đến trường nó thường đánh chửi bạn
gái, nó dứt khoát không chơi với bọn con gái. Nó học hành cũng không đến
nỗi nào, thi đỗ vào một trường cao đẳng kỹ thuật, tôi lúc đó cũng kiếm
được khá nhiều tiền nên chiều chuộng con, thích gì tôi cũng chiều, miễn
là nó vui. Thế rồi thời cuộc thay đổi, nền kinh tế mở cửa, đất đai bắt
đầu đắt lên, cái đầm nước ngày xưa của tôi bỗng chốc có giá. Tôi cắt đi
một nửa để bán, tậu nhà trên thành phố cho con dễ ăn học. Phần còn lại
tôi cho thuê nên kiếm được rất nhiều tiền.
Con trai tôi lớn lên đầy đủ mọi thứ,
nhưng tình cảm thì nó hoàn toàn thiếu hụt. Nó sống lạnh lùng và luôn căm
ghét đàn bà. Mãi rồi tôi cũng kiếm được cho nó một mối, giục mãi nó
cũng chịu cưới nhưng không hề yêu thương vợ. Nó luôn coi vợ là người hầu
của nó. Nếu thấy điều gì chướng tai nó đánh vợ liền, đêm đêm nó ngồi
xem TV, đọc sách và rất khó chịu khi vợ tới gần. Vợ nó là cô gái hiền
lành, biết chịu đựng nên cũng chiều được nó. Rồi vợ nó có bầu, nó rất
mừng và có vẻ chiều vợ hơn thường ngày. Nhưng khi vợ nó sinh con gái,
lập tức nó quay người và còn lạnh lùng hơn trước.
Suốt ngày nó đi, đêm về lại sặc sụa mùi
rượu, nó không hề quan tâm tới đứa con gái. Nhiều đêm con bé ốm khóc, nó
bực tức quát tháo rồi bỏ đi ngủ ở ngoài. Nếu vợ nó có phàn nàn gì lập
tức nó tát thẳng tay, nó tuyên bố: cô thích đi đâu thì đi, tôi không
cần. Lúc này tôi đã già nên sự hận thù cũng không còn nữa, tôi bắt đầu
nhận ra sai lầm của mình, tôi tìm mọi cách khuyên can nó nhưng không ăn
thua gì. Nó vẫn vậy, lạnh lùng, cay nghiệt với phụ nữ. Một lần vợ nó đi
sang nhà ngoại mà không xin phép, khi về nó vác tất cả đồ đạc, quần áo
của vợ vứt ra đường. Nó đuổi vợ, bất chấp sự khuyên can của tôi, ngay cả
đứa con gái nó cũng không cần. Nó gào lên như con thú bị thương, đôi
mắt hằn lên sự hận thù. Tôi lạnh người và biết mình có tội.
Tôi thấy rõ đôi mắt nó – đôi mắt ngày
xưa nhìn tôi chằm chằm mỗi đêm tôi kể chuyện về mẹ nó. Tôi muốn cầu xin
con trai mình, muốn kể hết cho nó mọi chuyện, sự thật về người mẹ đáng
thương của nó, sự thật về phụ nữ và sự thật về lòng hận thù của tôi.
Nhưng bây giờ đã muộn, nó đã trở thành con người khác: căm ghét phụ nữ!
Có lần vợ cũ của tôi ra Bắc, có ghé thăm tôi và muốn trò chuyện với nó.
Nhưng vừa nhìn thấy mẹ, nó bỏ đi ngay, chỉ lạnh lùng hỏi: “Bà ra đây làm
gì?”.
Tôi bất lực! Tôi có tội! Cái tội giết
chết chính tâm hồn con trai mình. Xin trời phật chứng giám, tôi xin chết
thay con trai để nó không còn hành hạ phụ nữ nữa!